Mọi chuyện luôn kết thúc như thế này, một thực tế về cơ bản là không thể tránh khỏi khi chứng kiến Joshua Zirkzee vung tay điên cuồng về phía đội khách trước sau loạt sút luân lưu cuối cùng ở vòng 3 FA Cup. Trong lúc đó, Kai Havertz, người trước đó đã sút hỏng quả phạt đền, mặt tái dại như gà bị cắt tiết.
Đây là một trận đấu giống như một vòng cung cứu chuộc. Nhiệm vụ của Ruben Amorim luôn là biến những điều tồi tệ thành điều tốt đẹp, xua đuổi những bóng ma, xua tan bùa ngải sâu thẳm của MU. Một chiến thắng trong loạt sút luân lưu khi chỉ còn 10 người trước một đội chủ nhà háo hức chiến thắng thật sự là tuyệt vời.
Càng đúng hơn khi những cầu thủ chủ chốt ở đây là Zirkzee và Harry Maguire, người đã có một trận đấu tuyệt vời khác, và đột nhiên trông vô cùng thích hợp với hàng thủ ba người cộng với trục đôi tiền vệ trụ là lớp cơ sở của kỷ nguyên vươn mình mới này.
Đây là một chiến thắng xuất phát từ tinh thần. MU là một đội bóng thực sự kỳ lạ, thích làm và sửa lỗi trong hiệp phụ. Zirkzee là Dalot tấn công đơn độc. Toby Collyer, Bruno Fernandes và Amad Diallo là tiền vệ trung tâm. Phía dưới, Maguire - ngôi sao thầm lặng của trận này - cần mẫn tuần tra các khu vực được chỉ định.
MU đã chuyển từ một thứ ọp ẹp, ọp ẹp, toàn là những không gian mở kỳ lạ, sang mộ đội thực sự khủng khiếp khi đối đầu, có khả năng bóp nghẹt đối thủ. Ba trung vệ đã rất dũng cảm, đá ở vị trí cao nhất, liên thủ với hàng tiền vệ, nơi Manuel Ugarte một lần nữa chơi xuất sắc.
Maguire chơi hiệu quả trong hệ thống này, tất cả đều phòng ngự chặt chẽ, đặc biệt ở tình huống một chọi một. Trong 90 phút, anh đã có 11 lần phá bóng, 5 lần cản phá cú sút, 4 lần đánh đầu thành công, nhiều hơn bất kỳ ai khác trên sân. Anh trông thật tuyệt trong những ngày này, giống như một người sống sót, mái tóc mềm mại, lưng rộng, cách di chuyển của một chiến binh.
Amorim đã yêu cầu nhiều hơn về khả năng lãnh đạo, mà không bao giờ thực sự rõ ràng điều này có nghĩa là gì. Nhưng có một khoảnh khắc ở đây mà Maguire đã mang đến những phẩm chất vô hình đó. Đây là một trận đấu không có VAR. Thật vui cho những người trung lập, nhưng cũng được đánh dấu bằng những quyết định kỳ lạ của trọng tài Andy Madle. Điều đó đã góp phần tạo nên 11 phút điên rồ định hình nên trận đấu.
Sau 60 phút, khi MU đang dẫn trước 1-0 và Diogo Dalot đã bị đuổi khỏi sân. Trong vòng 90 giây, Arsenal đã cân bằng tỷ số. Tám phút sau, họ có một quả phạt đền, được trao sau khi Havertz ngã xuống sau một pha va chạm tưởng tượng với Maguire. Vào thời điểm đó, Maguire đã làm một điều không thể đo lường được bằng các số liệu. Anh đã tạo ra rất nhiều tiếng ồn. Trong 30 giây, anh là người cha, là ông chủ, một kẻ báo thù bằng ngón tay, tạo ra năng lượng, sức đề kháng, rung cảm.
Có một sự hỗn loạn, trán chạm trán, tay trên mặt, phản ứng tức giận đối với phản ứng tức giận. Đó là sự rung cảm thuần túy của Maguire, làm cho không khí xung quanh anh ấy trở nên giận dữ, bẻ cong thời gian theo cách của anh ấy. Martin Odegaard, lắp bắp, chờ đợi và thực hiện một quả phạt đền đuối sức.
Thật may mắn khi MU đang đối mặt với một đội bóng rõ ràng đã mất đi lợi thế tấn công. Odegaard tiếp tục trôi dạt sang bên phải, vẫn trung thành với những khoảng trống thiếu Saka.
Đó là một sự mở màn kỳ lạ từ MU, đội không có một pha tấn công nào hoặc thậm chí là một khoảnh khắc tấn công kỳ lạ, nhưng cũng không có vẻ gì là chơi tệ hay bị chế ngự. Họ chỉ ở đó, cản đường. Và một trận đấu tệ hại dần trở thành một trận đấu hay khi 10 cầu thủ bám trụ với cảm giác ngày càng chắc chắn.
Về cơ bản, Amorim coi trọng khả năng kiểm soát và kiến trúc phòng thủ. Điều này giống như một điều gì đó đang diễn ra trong thời gian thực, một thực thể tìm thấy một hình dạng; và trên hết, được thúc đẩy bởi sự ủng hộ ồn ào đó, giống như khoảnh khắc của tâm hồn đối với một đội bóng thực sự đã thiếu những điều đó.