Đó chính là cảm giác đọng lại sau đêm Munich u ám. Nơi lẽ ra bức tranh nghệ thuật của Inzaghi phải được vén màn trước thế giới, thì lại bị kéo ngược trở lại trong im lặng.
Khi Inzaghi tiếp quản Inter vào năm 2021, thay thế Antonio Conte giữa muôn vàn hoài nghi, ít ai nghĩ ông có thể đưa đội bóng này đến đỉnh cao châu Âu. Người ta nói ông thiếu cá tính, thiếu danh hiệu, thiếu cả khí chất nhà vô địch. Nhưng Inzaghi đã đáp lại tất cả bằng một lối đi riêng: không ồn ào, không bom tấn, mà dựa trên sự ổn định, kỷ luật chiến thuật và một bản sắc rõ ràng.
Dưới tay ông, Inter từng bước trở thành một tập thể đáng gờm ở châu Âu. Một đội bóng có thể chơi sòng phẳng với bất kỳ “ông lớn” nào, một Inter với phong cách kiểm soát, pressing thông minh và những miếng đánh được tổ chức như đồng hồ Thụy Sĩ. Nói không ngoa, Inzaghi đã biến Inter thành một "ông lớn" thực thụ, điều mà sau thời Helenio Herrera gần như không còn tồn tại.
Nhưng bóng đá là môn thể thao của danh hiệu.
1 Scudetto trong 4 năm: con số quá khiêm tốn với những gì Inter đã thể hiện. Họ từng chơi hay, từng áp đảo, từng khiến người ta tin rằng chức vô địch chỉ còn là chuyện thời gian. Nhưng rồi mùa nào cũng vậy, Inter hoặc hụt hơi, hoặc tự bắn vào chân mình, để rồi nhìn danh hiệu rơi vào tay người khác.
Và đỉnh điểm của tất cả là mùa giải năm nay, nơi Champions League được coi như mục tiêu sống còn. Sau thất bại ở Istanbul, cả CLB dường như tin chắc sẽ lại lọt vào chung kết. Chính sự ám ảnh ấy khiến họ dồn toàn lực cho Champions League, đến mức đánh mất chính mình. Khi bị loại bởi Atletico mùa trước, Inter như rơi tự do. Và khi đến được trận chung kết tại Munich mùa này, họ đã kiệt sức, cả thể chất lẫn tinh thần.
Đối đầu với PSG tràn đầy năng lượng, Inter như một người leo núi lên tới đỉnh rồi không còn đủ sức cắm lá cờ chiến thắng. Họ đứng đó, nhìn đối thủ thản nhiên nâng cúp. Một thất bại thảm hại đến đau đớn: 0-5!
Tại Allianz Arena, không ít người đã nghĩ Inzaghi sẽ tuyên bố ra đi. Và dù ông chưa nói điều đó, tất cả đều cảm nhận được hành trình của ông tại Inter đã chạm tới giới hạn.
Inzaghi xứng đáng được ghi nhận. Chính ông là người đưa Inter trở lại vị thế hàng đầu châu Âu, là người biến một đội bóng tưởng chừng đang “thắt lưng buộc bụng” sau thời Conte trở thành cỗ máy thi đấu đầy bản lĩnh. Nhưng cũng chính ông, có lẽ đã quá tin vào một “giấc mơ Champions League” có thể tái hiện, và từ đó đánh đổi mọi thứ.
Thảm họa Munich khiến kịch bản chia tay trở nên… nhân văn hơn cả, cho Inter cơ hội tái khởi động với ý tưởng mới, cho Inzaghi giãn nhịp thở và tìm một dự án phù hợp.
4
Simone Inzaghi đã thua 4 trận chung kết trong sự nghiệp HLV của mình. Trận đầu tiên với Lazio ở Coppa Italia 2016/17, 3 trận còn lại với Inter: 2 trận chung kết Champions League (mùa 2022/23 và rạng sáng Chủ nhật rồi) và Siêu Cúp Italia 2025.