Trong thời đại mà mọi thứ ở Old Trafford đều lỏng lẻo - từ tài chính, chiến lược chuyển nhượng cho tới bản sắc - việc giữ lại Fernandes là quyết định dễ gây ảo tưởng nhất: tưởng như là giữ được linh hồn đội bóng, nhưng thực ra lại là chuỗi rủi ro đang âm thầm tích tụ.
MU đáng ra có thể thu về 100 triệu bảng nếu bán Fernandes cho Al Hilal, một con số khổng lồ với một cầu thủ đã 30 tuổi và đang hưởng lương cao nhất CLB. Trong bối cảnh cần thanh lọc lực lượng, cân đối sổ sách theo quy định tài chính, đây là cơ hội để mở ra một chương mới.
Nhưng Fernandes muốn ở lại, và United, trong vai một gã tình si không còn nhiều lựa chọn, không thể từ chối. Một nghịch lý nảy sinh: người duy nhất yêu đội bóng đến mức sẵn sàng ra đi vì lợi ích của nó, lại là người đội bóng không dám chia tay.
Không lâu sau khi Fernandes xác nhận ở lại, MU đã hoàn tất việc ký hợp đồng với Matheus Cunha từ Wolves và chuẩn bị chốt Bryan Mbeumo từ Brentford. Cả hai đều là những cái tên giàu kỹ thuật, linh hoạt, nhưng cũng đầy rủi ro.
Cả Cunha lẫn Mbeumo đều đứng đầu Premier League mùa vừa qua về hiệu suất ghi bàn vượt kỳ vọng (xG overperformance). Họ ghi tổng cộng 35 bàn trong khi thông số xG chỉ là 20,9. Vấn đề là trong quá khứ, cả Cunha lẫn Mbeumo chưa từng có mùa giải nào bùng nổ tương tự. Đó là dấu hiệu của may mắn, chứ không phải đẳng cấp bền vững.
Nói cách khác, United đang đặt cược vào những cái tên có thể đã... đạt đỉnh.
Nhưng sau tất cả, canh bạc lớn nhất vẫn là… Ruben Amorim. Vị HLV người Bồ Đào Nha được kỳ vọng sẽ “gỡ rối” cho tất cả. Nhưng giải bài toán Fernandes - Cunha - Mbeumo sẽ là thử thách thật sự. Cả ba đều thích hoạt động tự do, đều không phải là mẫu số 9 cắm cổ điển, và đều không giỏi xoay sở trong không gian hẹp.
Amorim có thể xây dựng một hệ thống luân chuyển vị trí linh hoạt, một kiểu pressing biến ảo giống Sporting Lisbon? Có thể. Nhưng Premier League không giống Bồ Đào Nha. Đây là nơi mà không đội nào cho bạn không gian dễ dàng để đá theo ý mình. Và không có gì đảm bảo rằng những gì hiệu quả trong lý thuyết sẽ thành công ngoài thực tế.
Nếu Cunha và Mbeumo cùng tới, Fernandes có thể sẽ là người phải thay đổi nhiều nhất. Ở thời đỉnh cao, anh quen chơi theo phong cách “tự do sáng tạo”. Anh có thể ghi bàn, kiến tạo, tung những đường chuyền mạo hiểm. Tất cả đã biến Fernandes thành tiền vệ sáng tạo bậc nhất ở châu Âu. Nhưng đổi lại là sự vô kỷ luật trong vị trí, khiến hệ thống phòng ngự luôn hở sườn.
Trong sơ đồ mới, nếu Amorim muốn cân bằng hơn, Fernandes sẽ phải chơi thấp hơn, tuân thủ chiến thuật hơn. Nhưng liệu một cầu thủ đã quen với vai trò ngôi sao có chấp nhận điều đó? Và nếu Fernandes tiếp tục chơi theo kiểu “ông chủ giữa sân”, liệu Cunha và Mbeumo có thể phát huy được hết khả năng?
Rõ ràng là vẫn còn quá nhiều câu hỏi, quá nhiều ngờ vực đang lơ lửng trên bầu trời Old Trafford. Giữ lại Fernandes. Mua về Cunha. Ký với Mbeumo. Trao thêm cơ hội cho Amorim. Bán cầu thủ để cứu sổ sách. Chờ tài năng trẻ trưởng thành. Chờ đối thủ sảy chân... Từng nước đi của MU lúc này đều mang tính đặt cược. Không có gì chắc chắn, không có kế hoạch dài hạn rõ ràng. Chỉ có những niềm tin, đôi khi mù quáng, rằng mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Nhưng bóng đá đỉnh cao không vận hành bằng niềm tin. Nó cần tầm nhìn, cấu trúc và một kế hoạch thực tế. Ba thứ này, MU hiện tại đều không có…